
Làm sao để có một không gian vườn như ý?
January 26, 2022
Khu vườn của những “kẻ lang thang”
January 26, 2022Nếu như tôi chỉ như một cái cây thì sao nhỉ?
Tác giả: Hạnh
Minh hoạ: Duy Hồ
Những năm đầu bước chân vào Sài Gòn, với niềm hân hoan và đầy nhiệt huyết, tôi lao vào cuộc sống. Đi học, đi làm, những cuộc gặp gỡ, những quán cafe…cuộc sống bên ngoài thật bận rộn và thú vị, dần dần, nơi tôi sẽ đến trở nên quan trọng hơn chỗ tôi sẽ về. Với tôi lúc đó, một căn phòng nhỏ là đủ. Một căn phòng nhỏ, mọi thứ đều trong tầm tay, một căn phòng nhỏ, cũng không thể chứa nhiều đồ, tôi không tốn nhiều thời gian dọn dẹp và có thể làm vô số việc khác. Tôi nghĩ đó là cuộc sống lý tưởng và thời thượng ở một đô thị bận rộn như Sài Gòn.
Nhưng sau vài năm, sức khỏe tôi xuống dốc, một cơn gió thổi cũng làm tôi sốt lên được. Tôi phải nghỉ việc, đó là lựa chọn duy nhất ở thời điểm đó. Và đến lúc có thời gian suy nghĩ về sức khỏe, tôi mới lờ mờ nhận ra những áp lực vô hình của công việc, của những kỳ vọng tôi tự đặt ra cho bản thân, của tương lai mà mình muốn xây dựng. Và suốt một thời gian dài, những cơn áp lực như vậy từ từ nuốt lấy tôi, tới khả năng nhận diện nó cũng trở nên khó khăn. Những áp lực thường trực đó đôi khi buộc tôi phải dùng đồ ăn, shopping, du lịch và những trò tiêu khiển khác để xoa dịu. Có vẻ như trong lúc kiếm sống, chúng ta đã không có thời gian để hiểu việc sống sao cho đúng nghĩa.
Tôi thấy mình giống tụi cây, mỗi khi áp lực, cũng thấy thèm oxy và ánh nắng mặt trời. Mỗi lần chạy deadline là tôi lại trốn bàn làm việc để ngồi cạnh mấy cái cây, cứ ngồi im như thế, sưởi nắng, hít thở, tự nhủ với bản thân rằng dù chưa thể làm gì cho cuộc đời lúc này, thì ít nhất, tôi cũng đang tạo ra CO2, và những cái cây sẽ cám ơn tôi vì điều đó.
Và nếu như tôi chỉ như một cái cây thì sao nhỉ? Tôi có cần quá nhiều như vậy không, hay chỉ như một cái cây cần đất, nước, không khí và ánh sáng, tôi cũng chỉ cần đồ ăn, thức uống, oxy và một nơi an toàn để trở về. Nhưng có vẻ ngoài những nhu cầu sinh học, tôi cần nhiều hơn một cái cây một chút, tôi cần được yêu thương, được tôn trọng, được hạnh phúc. Những điều như thành công, cá tính hay giàu có cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó, và thật sai nếu để những điều đó định nghĩa bản thân mình. Đó là bài học đầu tiên cây cối dạy tôi.
Tôi muốn trồng cây, tôi tin cây cối sẽ làm lành những vết thương thể chất lẫn tinh thần của mình và dạy tôi những bài học khác về cuộc sống. Như tôi cần oxy thì cây cần các-bô-níc, chúng tôi có thể sống cùng nhau, sinh vật này sẽ vỗ về tôi, an ủi tôi và chúng tôi sẽ chăm sóc lẫn nhau. Từ đó, hành trình trồng cây của tôi bắt đầu.
Từ lúc trồng cây, tôi bắt đầu kiến tạo không gian sống, và dần dần, căn phòng nhỏ nơi tôi ở không chỉ là căn phòng, nó trở thành nhà. Và đó cũng là lúc tôi thấy mình mọc rễ ở mảnh đất này, một cảm giác gắn kết kỳ lạ! Đây không còn là nơi tôi đến học rồi về quê mỗi mùa hè, cũng không còn nơi tôi ở lại chỉ vì gần chỗ làm việc. Căn phòng này, mảnh đất này, là nơi tôi muốn sống, sống cho ra sống. Nghĩ lại, những ngày đầu đặt chân tới Sài Gòn, tôi giống như một hạt mầm, lưỡng lự có nên chui ra khỏi vỏ hay không, và chỉ khi trồng cây, chăm sóc căn phòng một cách tử tế… thì tôi mới thực sự chọn mảnh đất này. Tôi không biết sau này mình có thay đổi không? Nhưng việc chọn cắm rễ ở một nơi nào đó đã giảm đi một gánh nặng to lớn trên vai.
“À, từ nay, mình đã có một nơi để thuộc về!”